Con đi áo để lại nhà ,
Mỗi ngày nhìn- ngắm lòng già quặn đau .
Buồn trong ngõ trước vườn sau ,
Nhựt- Thăng giờ ở nơi nào hỡi con ?
Sớm hôm lòng dạ héo hon ,
Chờ mong tin nhạn mỏi mòn nhạn ơi .
Sầu nầy biết thuở nào vơi !
Nguyễn Văn Hương .
( Chờ đợi tin con buồn khóc nhớ thương )
Đêm nay sao khiến tôi buồn quá ,
Trước ngọn đèn chong có một mình.
Rỉ rả ve sầu vang tiếng gọi ,
Tỉ tê giọng dế suốt đêm thanh.
Ngoài hè gió thổi nghe xào xạt ,
Trong trướng
không an giấc mộng lành.
Trằn trọc thâu đêm không nhắm mắt ,
Biết ai mà tỏ nỗi lòng mình.
Lòng mình, mình biết chỉ mình hay ,
Tâm sự nầy bày tỏ với ai ?
Lặng lẽ mà nghe lòng thổn- thức ,
Âm thầm chịu đựng mấy ai hay
Nhớ con dấn bước hà phương tá ,
Để khổ lòng già chịu đắng- cay.
Sầu nọ , nỗi kia thêm chất-ngất ,
Khôn ngăn giọt lụy suốt đêm dài .
Đêm dài thao thức nỗi sầu quanh ,
Thơ thẩn , thẩn thơ dưới bức mành .
Nghĩ nhớ trẻ thơ lòng đứt đoạn ,
Bao giờ gặp lại hỡi cao- xanh ?
Thân- yếu , tuổi già thêm quạnh- vắng ,
Một mình sầu- khổ suốt năm canh .
Con hỡi vì sao đành vội sớm ?
Lá mới xanh con nở tách cành !
Tách cành đành bỏ Mẹ cùng Cha ,
Canh vắng đường khuya khổ lắm mà .
Vì sợ tử- sanh con lỗi đạo ?
Hướng về Phật- Tự lướt xông- pha .
Bỏ quê , bỏ xứ , bỏ mẹ cha ,
Lìa hết thương- yêu , dứt ruột rà .
Cuối lạy Phật đà xin đoái-tưởng ,
Độ người qua khổ-hải trầm kha.
(Nguyễn văn Hương. Thân phụ Ngài ).
Và rồi một ngày kia.. gần hai năm trời sau đó, cánh nhạn chờ mong từ nơi phương trời xa xăm nào đó , bỗng dưng bay trở lại và hai cụ thân sinh nhận được một bức thư của Ngài gởi về thăm viếng , tạ lỗi , cùng khuyên nhắc thân phụ và mẫu từ với gia đình nên tu và niệm phật để thân- tâm được an lạc .có kèm theo một bài thơ như sau :
Tụ- tán xưa nay lý vẫn thường ,
Mất còn , tan- hợp bận chi thương.
Bình tâm nghĩ lại đừng bi lụy ,
Năm tháng lạnh lùng bạc tóc sương .
Nếu có nhớ con xin niệm- Phật ,
Phát lòng quy- hướng chốn Tây Phương .
Nguyền cho Phụ Mẫu tâm thường nhớ ,
Cực- Lạc là quê chỗ náo nương.
(Thích Thiền Tâm) .
Thân phụ Hòa thượng mỗi ngày đều xem qua bài thơ ấy, cứ mỗi lần xem là thân phụ Ngài ngậm- ngùi nhỏ-lệ, uống trà cho tan buồn nguôi nhớ để vơi sầu, và y theo lời khuyên của Ngài thường xuyên năng niệm Phật phát lòng quy hướng chốn Tây Phương . thân phụ Ngài có viết và để lai bài thơ cuối cùng, căn dặn gia đình chừng nào Ngài về thì trao lại .sau đó thân phụ Ngài qua đời .khoảng cuối năm 1954 .Ngài hay tin về chịu tang Cha lúc đó gia đình có trao lai cho Ngài bài thơ cuối cùng của thân phụ viết lúc cuối như sau :
Chín năm cách- biệt đứa con yêu ,
Đếm bước vườn sau có những chiều.
Ngắm áo con thơ lòng nức- nở ,
Lệ sầu tuôn đổ biết bao nhiêu !
Lắm khi khóc lặng trong niềm nhớ,
Gan ruột dường như bị đốt thiêu.
Con ở phương- xa giờ có biết ?
Phút cuối Cha nghe dạ nhớ nhiều
Nguyễn Văn Hương . ( phút cuối đời tôi )
Lo hậu sự cho thân phụ xong, Ngài vội lìa chốn quê nhà qui Phật Tự, mà trong lòng buồn nghĩ nhớ về Huyên đường. Là một người hiểu đạo lý thâm sâu .Ngài luôn quán xét cái khổ sanh tử là trọng đại.
Nhưng vơi tình đời thì xưa nay vẫn thế , có hợp, phải có tan, có vui tất phải có buồn, có sanh tất phải có tử, nên Ngài đã dõng mãnh cắt ái ly gia ra nhà thế tục ,để hoàn thành Phật Đạo. xưa nơi đây ấm lòng tình phụ tử con đường làng năm xưa vẫn không có gì thay đổi, chỉ thấy vô thường và vạn vật đỗi thay! cũng con đường nầy năm xưa đã từng đưa lối cho ta đi cầu đạo xuất gia. rời chốn tại gia ràng buộc đầy dẫy khổ trần xa lìa tục lụy ,ta bỏ cuộc chơi nơi chốn hồng trần để tâm đường giải thoát .
Từ nay và giờ đây ta giã từ ngươi nhé ! bạn đường ơi ?
Thôi chào ngươi nhé bạn đường ơi ,
Trần thế nay ta bỏ cuộc chơi .
Một bước chân đi không trở lại ,
Phật Tự từ đây định chốn nơi .
Phai bóng người thân , phai tục- lụy ,
Dặm ngàn quê củ tách xa khơi .
Đem thân nương nép tòa sen thắm ,
Rực ánh hồng quang tỏa khắp nơi .
(Nhựt Thăng Tu Sĩ ).
Ta bà có phải cõi nầy không
Phiền não đua nhau chất chập chồng
Lo ngược, lo xuôi,lo lẫn quẫn
Sợ già, sợ chết, sợ long long..
Được thua, âu cũng ngày ba bửa
Hơn thiệt, rồi ra giá mấy đồng
Hởi khách mến mê, mau tỉnh ngộ
Lên thuyền Bát Nhã lướt sang sông.
Ngài xuống xe đếm bước độc hành trên con đường mòn nhỏ, để về chốn thiền môn . Trong di cảo có bốn câu thi sau đây :
Mỗi bước mỗi gần thêm cảnh tịnh ,
Xa lià tăm- tối lánh vô minh .
Trần duyên rày dứt, người quen mất,
Tạ chốn bụi hồng đáo Ngọc Kinh .
.(Nhựt Thăng Tu- sĩ 1945 Ất Dậu)
NỖI LÒNG TU SĨ:
Lạy nầy tạ hết những niềm thương,
Phụ Mẫu đệ huynh khắp mọi đường.
Lạy thứ hai,tay nâng dâng trả,
Tình nhà, nợ nước, nghĩa quân vương.
Lạy thứ ba con xin kính lễ,
Ơn dầy sanh dưỡng mấy mươi sương.
Lạy thứ tư,từ nay vĩnh biệt,
Chôn đời, theo Phật chốn Đoài phương.
Họ Nguyễn Nhựt Thăng giờ đã chết,
Sau cổng thiền môn đóng kín rồi.
Từ nay tên gọi THÍCH THIỀN TÂM,
Chôn vùi dĩ vãng chốn xa xăm.
Vậy nên phải:
Dứt nguồn sanh tử,
Cạn bể dục si.
Độ thoát mình người,
Đồng lên Giác ngạn.
Muôn đời siêu đọa,
Duy ở kiếp nầy.
Không bê trể được.
Nguồn tin: Bao Giác Ngộ
Ý kiến bạn đọc