Tìm Kinh Sách
 
        Kinh Sách FULL

Làm thế nào để hàng phục dâm dục

Kính chào các vị pháp sư tôn kính, xin chào ông Hội Trưởng Lăng Tư tôn kính, xin chào cô giáo Đinh Gia Lệ tôn kính, các vị Đại đức, các vị khách quý, các vị đồng tu, xin chào mọi người!

Hôm nay, một vạn người chúng ta cùng nhau tụ họp nơi đây để thảo luận chủ đề: “Giới Tà Dâm Phản Đọa Thai”. Có thể nói vấn đề này là vô cùng cấp bách. Lần gặp gỡ này có quan hệ lớn đối với sự thay đổi của nếp sống xã hội. Ba ngày trước, ở nơi đây chúng tôi đã cử hành Pháp Hội Siêu Độ và Tế Tự Đại Điển Trung Hoa Dân Tộc Vạn Tánh Tổ Tiên. Hôm nay, chúng tôi đến để thảo luận về giới tà dâm.

Cổ nhân nói rất hay: “Bách thiện hiếu vi tiên, vạn ác dâm vi thủ”. Nếu như xã hội đều bất hiếu, phương diện giới dâm xảy ra vấn đề, thì nhất định sẽ có động loạn, sẽ có thiên tai nhân họa. Cho nên bốn ngày gặp lần này, chúng ta xoay quanh hai chuyên đề lớn là: “Hiếu và giới dâm”. Đây là từ trên cơ bản thức tỉnh lòng người, làm pháp hội hộ thế tiêu tai, cộng thêm niệm Phật, pháp hội Tam Thời Hệ Niệm để hồi hướng cho tổ tiên, siêu độ cho hương linh hài nhi bị phá thai, âm dương lưỡng lợi, thực tại là công đức vô lượng.

 

Chương 2: Làm Thế Nào Để Hàng Phục Dâm Dục - Phần 2

Về phương diện giới dâm này, giáo dục nhân quả có hiệu quả hơn so với giáo dục luân lí đạo đức. Tại sao vậy? Con người có thể hiểu về luân lí đạo đức, họ có tâm hổ thẹn, nghĩ tạo ác nghiệp là chuyện làm mất thể diện, nhưng mà có những lúc thiện căn không đủ, chẳng thể kiềm chế được hình ảnh trước mắt. Cổ nhân nói: Anh hùng khó vượt qua ải mỹ nhân. Tuyến phòng ngự luân lí đạo đức lúc này có thể là phòng ngừa không nổi. Tuyến phòng ngự thứ hai là giáo dục nhân quả. Con người hiểu được nhân quả thì có tâm lo sợ, chẳng dám tạo ác, biết có thiên ma quỷ thần, sau đó là có quả báo, có tam đồ lục đạo đang chờ đợi chúng ta. Tuyệt đối không nên thuận theo cái ham muốn nhất thời mà sau khi qua đời đoạn mất tiền đồ trong vô lượng kiếp, đem chôn vùi phước báo của con cháu, làm cho tổ tiên, cha mẹ xấu hổ. Cho nên những người hiểu được nhân quả thì họ sẽ có tâm kính sợ, họ có thể thận độc. “Quân tử thận kì độc ”. “Thận độc” là những lúc chỉ có một mình cũng chẳng dám bừa bãi.

Có giáo dục nhân quả này, nhưng nếu như căn chẳng đủ thì phải làm sao? Tiên sinh An Sỹ đề xuất cách quán bất tịnh. Con đường thứ ba này, tuyến phòng ngự cuối cùng cũng rất có hiệu quả. Bản thân tôi cũng thường xuyên tu cách này. Đặc biệt là những người trẻ đang đối mặt với sự cám dỗ, mê hoặc của xã hội hiện nay, nếu như chẳng có định lực, chẳng trí huệ, chẳng có huệ lực, những hình ảnh trước mặt không nhìn thấu, chẳng buông xuống được, rất dễ phạm tội nghiệp. Quán bất tịnh là cách quán thứ nhất của Tứ Niệm Xứ trong Phật pháp. Quán thân bất tịnh, thân thể dơ dáy. Thiếu nữ thanh xuân có đẹp như thế nào đi chăng nữa nhưng thật sự chứa bên trong là những thứ dơ bẩn. Bên trong là cái gì vậy? Dưới lớp da là máu và thịt. Các vị xem, máu thịt này lấy ra ngoài để hai hôm là thối rồi phải không? Bên trong phần máu thịt này là cái gì? Là lục phủ ngũ tạng. Lục phủ ngũ tạng này chứa cái gì? Phân và nước tiểu, là những thứ xú uế. Đồ ăn vào rồi bài tiết ra đều hôi thối. Cho nên các vị xem, chúng tôi nói thân người là những thứ gì? Là một cổ máy chuyên môn sản xuất phân. Thức ăn có ngon, có tuyệt vời mấy đi nữa thì khi ăn vào rồi, lúc thải ra đều là hôi thúi. Bất luận là khuôn mặt của các vị có xinh đẹp bao nhiêu cũng chỉ là giả. Nếu các vị đi đến phòng giải phẩu để xem; những thiếu nữ tự tử vì thất tình có những người diện mạo xinh đẹp như thế nào đi nữa, bị bộ phận pháp y cắt từ trên đầu, cắt lồng ngực ra, lấy hết phần ruột ra... Các vị thấy cái thi thể này liền nghĩ cái diện mạo đẹp ngày nào giờ còn đâu, có cái gì đáng để ham thích chứ? Huống hồ tuổi thanh xuân của đời người không thể tồn tại mãi, nhất định sẽ già bịnh chết. Lúc bị bịnh toàn thân chỉ là da bọc xương, tóc tai rối bời, mắt thì lõm sâu, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy muốn buồn nôn, ngay cả đến gần cũng chẳng dám. Lại xem đến lúc chết thì càng đáng sợ hơn. Sau khi chết ba ngày, cái thi thể này thối chịu không nổi, vậy là ruồi bay đến, ấu trùng dòi bọ từ từ xuất hiện. Qua thêm mấy hôm nữa, chúng đục thành từng lỗ, từng lỗ, đến chó hoang cũng chẳng thèm ăn thịt cô gái này nữa. Các vị nói xem, cái thi thể này đáng yêu ở chỗ nào?

Cứ thường xuyên quán như thế này thì có lợi ích gì? Làm cho tâm dâm dục của chúng ta hạ xuống. Chính là ở nơi xú uế đó đừng cho nó là thơm tho đẹp đẽ, đừng cho nó là thanh khiết. Cô gái đó cũng hoàn toàn là một vật bất tịnh, phải tránh xa. Đây là khởi quán tưởng, dùng trí tuệ để quán sát.

Mọi người đừng sợ quán chuyện này thì cả ngày có phải là ác mộng không? Đảm bảo chẳng phải như vậy, việc này có lực gia trì. Phật dạy chúng ta làm như thế nào thì chúng ta làm như thế đó, nhất định là có Phật, Bồ Tát gia trì. Trong Kinh nói người tu hành phải thường quán bất tịnh thì trên thân sẽ có mùi thơm hoa Ưu Bát La, chính là hương thơm của hoa sen. Đây là mùi thơm gì? Ở trước mặt chúng ta có viết Giới Định Chân Hương, đó mới là mùi thơm chân thật, trời người đều cung kính. Vì vậy, phải trì giới. Ngay cả nhà Nho cũng nói: Người biết giữ lễ thì trời thần bảo vệ.

Tiếp theo là: “Tùy xứ cẩu hợp, hà dị súc sanh”. Nếu như quan hệ nam nữ bất chính tà dâm, thậm chí hiện nay gọi tình một đêm gì đó, có khác gì súc sanh? Loài heo chẳng phải là làm như vậy hay sao? Con người và súc sanh có gì khác nhau? Con người có quan niệm về lễ kính, về luân lí đạo đức, nên họ tự giữ mình trong sạch. Làm những việc chẳng biết xấu hổ như thế này, đó chính là súc sanh, hay còn gọi là mặt người dạ thú. Ngay cả loài chim mà còn tốt hơn. Các vị xem trong Thư Kinh có nói : “Quan quan thư cư, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Họ dùng từ “quan thư” là thí dụ cho loài chim có nghĩa. Loại chim này là chế độ một vợ một chồng. Một con đã chết thì con còn lại sẽ thủ tiết, sẽ không đi bước nữa. Loài chim này có nghĩa như vậy! Vì vậy nói con người không bằng loài chim.

Phi đạo nhiễm xúc”, đây cũng là tà dâm. Cho dù là vợ chồng (đây là chánh dâm, trong năm giới có nó tà dâm, nhưng chánh dâm thì cho phép), giữa vợ chồng với nhau, phi đạo chính là nói đường miệng, đường hậu môn, đường tiểu tiện là không cho phép. Điều này “Quá ư kê khuyển, thử tại sảo lương tâm giả, tiện ứng thống tuyệt, nãi hà thông minh học thức chi sĩ, cam thử tang tâm vô sĩ da”. Cho nên, chúng ta cần phải phát tâm thống thiết, người đã phạm sau này sẽ không phạm nữa, sám hối nghiệp chướng vĩnh viễn không tái phạm; người chưa phạm phải cẩn thận tâm hạnh của chính mình. Đặc biệt là những người có học thức, đã học qua giáo dục của Thánh Hiền, đã học qua Phật pháp, làm sao có thể cam tâm vô sĩ làm chuyện giống như cầm thú vậy. Đây là khuyên chúng ta sửa đổi lỗi lầm trước tiên phải phát tâm hổ thẹn. Con người biết hổ thẹn, tri sĩ cận hồ dũng”, họ có thể sửa đổi lỗi lầm.

Tiếp theo, dạy chúng ta phát tâm lo sợ quả báo.

“Nhất niệm dục tâm thị thiết sàng trụ nhân, nhất niệm ái tâm thị tích hàn kiên băng nhân”.

Đây là nói địa ngục Bát Nhiệt, địa ngục Bát Hàn. Khởi một ý niệm dâm dục là đã trồng hạt giống trong địa ngục rồi. Những hạt giống này tích lũy lại thì quả báo của địa ngục sẽ hiện hành. “Thiết sàng đồng trụ”, nam thì ôm cột sắt, nữ thì nằm giường sắt được thiêu cháy đỏ. Người nam nhìn thấy cột sắt thiêu cháy đỏ tưởng cô gái đẹp nên đến ôm vào, tại sao vậy? Do nghiệp lực sai khiến. Nhìn thấy cột sắt thì tâm dâm liền khởi, cho đó là cô gái đẹp, vừa ôm vào thì toàn thân bị cháy tan ra. Gió cõi âm vừa thổi thì liền tỉnh lại, lại ôm tiếp, bởi vì họ vẫn còn mê. Tập khí dâm quá nặng, lại ôm tiếp, rồi bị thiêu chết, một ngày một đêm vạn lần sống chết. Giường sắt dành cho các cô gái thì cũng như vậy. Vì vậy chúng ta phải đề phòng, không nên tạo nhân của địa ngục nữa. Cái tâm ái này là nghiệp nhân của địa ngục Bát Hàn, địa ngục Kiên Băng.

“Huống cụ hành phi pháp, diệt lí loạn thường, trần sa kiếp số, bất túc tận kì cô, thiên vạn ức ngôn, bất túc số kì ác, hà huống còn phải cụ túc phi pháp chi hạnh”.

Chính là tạo tội lỗi tà dâm cực kì hung ác. Thậm chí đạo lí lương tâm con người đều mất đi, đến cả luân thường cũng đảo lộn, người thân mà cũng chẳng kiêng cữ. Tội lỗi này thật sự là trần sa kiếp số” đều chẳng thể tận kì cô”. “Cô” nghĩa là tội lỗi ở trong địa ngục như trần sa, nhiều kiếp như vậy. Một kiếp là một tỷ hai trăm bảy chục triệu năm. Thời gian dài như vậy ở trong địa ngục chẳng thể nào tiêu hết tội của họ. “Thiên vạn ức ngôn” là tội ác của họ tính đếm chẳng xuể. Vì vậy, Đại Sư nhắc nhở chúng ta cần phải phát tâm sợ hãi, sám hối. Kinh sợ quả báo, chẳng dám tạo ác, phải phát Đại Thệ Nguyện. Đây là phát tâm đại dũng mãnh.

Trong “Liễu Phàm Tứ Huấn” nói với chúng ta: Cải quá chi pháp tiên phát tam tâm. Thứ nhất là sĩ tâm, thứ hai là úy tâm, thứ ba là dũng tâm. Dũng tâm chính là phát đại thệ nguyện.

“Ninh hỏa chích đao oản, chung bất dữ nhất thiết nam nữ dục tâm tương xúc, ninh toái thân phấn cốt, chung bất dữ nhất thiết nam nữ ô uế giao cấu”. Nghĩa là nguyện rằng dù có bị quăng lên núi đao, bị đẩy xuống biển lửa, ta cũng không phạm giới này, cùng với nam nữ không có dục tâm kề cận nhau, mà dùng tâm thanh tịnh để giao tiếp. Tất cả nam nữ, không chỉ là người, mà với tất cả chúng sanh, động vật. Có những người chừng như điên đảo rồi, với động vật mà cũng khởi niệm dục. Quan hệ đồng tính luyến ái giữa người nam với người nam, người nữ với người nữ, những chuyện này cũng là tà dâm, phải bỏ đi những ý niệm ô uế này. Cách buông bỏ tốt nhất là như thế nào? Tốt nhất là niệm Phật. Ý niệm vừa khởi thì lập tức “A Di Đà Phật”, “A Di Đà Phật”, “A Di Đà Phật”, “A Di Đà Phật”. Ý niệm khởi lên, niệm mười câu Phật hiệu đè xuống. Không đè xuống được thì niệm tiếp mười câu nữa, thêm mười câu nữa, niệm mười phút, nửa giờ đồng hồ…. Trong Tam Thời Hệ Niệm có nói: Phật hiệu đưa vào tâm loạn, tâm loạn không thể không thành Phật. Chuyển tâm của các vị thành “A Di Đà Phật” thì những ý niệm tội ác này tự nhiên tan thành mây khói. Đây là cách tốt nhất.

“Ninh toái thân phấn cốt, chung bất dữ nhất thiết nam nữ ô uế giao cấu, chung bất phạm giới”.

Vì sao vậy? Biết rằng tội dâm, tội phá thai, sát sanh là đại tội, biết đời sau sanh vào địa ngục khổ, lẽ nào lại đi tạo tội?

Tiếp theo dạy chúng ta giới dâm chi pháp.

“Thiết vọng chánh niệm, canh phạm tiền phi, tất tạo độc hại hoạnh tai, sanh thân hãm nhập địa ngục, dĩ từ mãnh quyết thiện tự yếu tâm, thời thời sám trừ vãn nghiệp, thiết thiết hối quá tự tân, thứ bạch pháp khả tu”.

Giả như đã quên đi chánh niệm, đã nhập vào cảnh giới ma, trong cảnh giới này đã động tâm, thậm chí đã phạm tội dâm, vậy thì tương lai sẽ bị quả báo ác. Hiện đời bị tai ương, đời sau đọa tam đồ. “Sanh thân” đời này coi như là xong rồi, rơi vào địa ngục thì quá khổ. Nhất định phải nhẫn một thời gian mới có thể giữ được niềm an lạc vĩnh viễn. Cho nên phải dũng mãnh quyết liệt: “Dĩ từ mãnh quyết”. “Từ” là hiện tại. “Mãnh nhiên hạ định quyết tâm, thiện tự yếu tâm”, chúng ta phải thu cái tâm này lại, giữ cho vững. Câu Phật hiệu đè phục ác niệm. Vọng niệm có khởi lên: “Sám trừ vãn nghiệp”, tức là sám trừ cho sạch sẽ những ác niệm này. Trong quá khứ đã từng phạm rồi thì sau này không tái phạm nữa, đây mới là chân thật sám hối. Sám hối chẳng phải cứ nghĩ trước đây đã làm những chuyện gì, cứ ở trước Phật, Bồ Tát thì thầm, đó không phải là đã sám hối. Các vị thì thầm một lần thì bằng với cái miệng đã làm, lại phạm thêm một lần nữa, trong tâm lại nghĩ đến một lần nữa. Quá khứ thì thân đã tạo, hiện tại thì miệng và ý đang tạo, thân khẩu ý đều đang tạo, tội nghiệp này của các vị có thể tiêu trừ được sao? Cho nên sám hối, xin đợi một tý, cô giáo Định Gia Lệ sẽ hướng dẫn mọi người cách sám hối. Điều quan trọng nhất của việc sám hối là sau này không tái phạm.

Không tạo gồm có thân không tạo, khẩu không tạo, ý cũng chẳng tạo, chẳng nghĩ đến nữa, chỉ nghĩ “A Di Đà Phật”, chỉ nghĩ đến việc xem trọng luân thường đạo đức, tin sâu nhân quả, chánh niệm rõ ràng. Đây gọi là thiện tự yếu tâm.

“Thiết thiết”, thống thiết “hối quá tự tân”, đã từng phạm rồi nhất định phải hối lỗi, sửa lỗi làm mới mình.

“Thứ bạch pháp khả tu”. “Bạch pháp” là thiện pháp. Người Ấn Độ gọi là đen trắng, người Trung Quốc gọi là thiện ác. Thiện pháp có thể tu hành. Vãng sanh Tây Phương là pháp thượng thiện. Người vãng sanh Tây Phương là người thượng thiện. Các vị muốn cầu sanh Tây Phương thì nhất định phải lực giới tâm dâm.

“Nhi hựu cần quán Kinh luận cách ngôn, dĩ sách phế vọng, dĩ tu đối trị quán hạnh, dĩ trừ độc bổn”. Đây là cách thứ hai, tu đối trị. Đối trị như thế nào? Tốt nhất tiếp nhận sự giáo dục của bậc Thánh Hiền, giáo dục luân lí, đạo đức, nhân quả. Người nữ tốt nhất học tập giáo dục nữ đức. Nữ đức từ xưa đến nay vô cùng xem trọng quan niệm về trinh tiết, rất hay. Đây là cái gốc hạnh phúc của người phụ nữ. Cô giáo Trần Tịnh Du nhiều năm nay đã phổ biến giáo dục đức hạnh phụ nữ, mọi người có thời gian nên nghe đĩa của cô.

“Kinh luận cách ngôn này” dùng để tự nhắc nhở bản thân mình, không nên bỏ qua. Chánh niệm này vừa quên mất, khi ma đến quấy nhiễu bản thân mình chẳng hay chẳng biết thì liền bị nó dắt đi. Nên phải tinh tu đối trị quán hành”, tinh tấn mà tu hành, đối trị tập khí phiền não nặng nhất của chính mình.

Căn trừ độc bổn; “độc bổn” chính là tâm tham dâm.

“Bất nhiên tung hữu trí thiền định hiện tiền, tất lạc ma đạo, vĩnh vô xuất kì”.

Điều này dạy chúng ta thường xuyên nghĩ đến quả báo. Nếu như chúng ta (đây là nói những người học Phật) không đoạn tâm dâm, trong “Kinh Lăng Nghiêm” nói: “Dâm tâm bất trừ, trần bất khả xuất”, cho dù “Thiền định hiện tiền, tất lạc ma đạo”. Thiền định của các vị là các vị có phước báu, tương lai các vị trở thành ma vương. Ba Tuần là vua của trời lục dục, ông ấy cũng chưa đoạn tâm dâm. Phước báu lớn như vậy, tương lai ông ấy thành ma vương. Ma vương cũng tạo rất nhiều ác nghiệp, chướng ngại Phật pháp. Cái tâm đố kị này, “ngạo mạn tâm cường, khống chế dục cường, quả báo cuối cùng là ở địa ngục. Vĩnh bất xuất kì, rất đáng sợ.

Cho nên: “Thẩn thế biện thông, tằng phi đại khí, tùy nghiệp trực trụy, bách kiếp thiên sanh, thọ chư thiêu chử, thượng bất thành ma, an năng thành Phật, thượng thấn nhân thân, an năng vãng sanh”.

Hơn nữa, những người thế trí biện thông chúng ta, ở đây chẳng phải nói người khác mà nói những người học Phật, những người nghiên cứu Phật học, có thể đem Phật pháp, Kinh Phật viết thành luận văn, thành trước tác, lấy được bằng cấp tiến sĩ, giáo sư, nhưng một phẩm phiền não cũng chưa đoạn được, chẳng thoát khỏi sanh tử, cái tâm dâm này chẳng thể nỗ lực đoạn trừ, thì đây chẳng phải là người có năng lực, họ chẳng phải là pháp khí. Tùy nghiệp trực trụy tam đồ, bách kiếp thiên sanh, thọ chư thiêu chử chi khổ”, cũng chẳng thành được ma. Ma là ở cõi trời, vậy làm sao thành Phật? Mất thân người liền đọa tam đồ, làm sao có thể vãng sanh Tây Phương?

Cho nên cuối cùng Đại Sư khuyên dạy chúng ta:

“Thỉnh ư tĩnh thời, tử tế ân chi, ư đối cảnh n lực phòng chi, bất nhiên chư Phật vô hạ thủ xứ, thiện hữu kì nại nhi hà tai”.

Chúng ta mỗi ngày phải có thời gian tĩnh quán. Cái tĩnh này, trong động cũng phải tĩnh, tâm của chúng ta ổn định. Quán tâm là quan trọng. Quán tâm của chính mình có quên câu Phật hiệu hay không. Quên câu Phật hiệu thì rất nguy hiểm, ma sẽ đến nhiễu loạn. “Đối cảnh” là đối với cảnh giới. Phương tiện truyền thông hiện nay, mạng internet, những thứ này có nội dung khiêu dâm mê hoặc dụ dỗ rất nhiều, bản thân chúng ta phải đề phòng. Đi trên đường nhìn thấy người đẹp, bản thân mình phải ngoảnh mặt, thu tâm mình lại, nếu không thì niệm niệm tạo nghiệp, bạn lành, thầy giáo không thể giúp được, chư Phật cũng chẳng cứu các vị được.

Cho nên, Đại Sư Ngẫu Ích trong phần thứ nhất “Giới Dâm Văn” đã khổ tâm khuyên dạy chúng ta nhất định phải giới trừ tà dâm. Đoạn được tâm dâm dục rồi thì chuyện phá thai tự nhiên chẳng còn là vấn đề. Đây là giải quyết từ gốc. Bao gồm hiện nay đất nước chúng ta đề xướng sinh đẻ có kế hoạch, sanh con ít nhưng nuôi dạy tốt. Thật ra bắt đầu làm từ gốc, là ra sức đề xướng giới tà dâm. Mọi người đều chẳng có dục vọng lớn thì tự nhiên sẽ không có vấn đề phá thai, tự nhiên sẽ sinh đẻ có kế hoạch. Hơn nữa, sanh con ít nhưng nuôi dạy tốt, tại sao vậy? Vì vợ chồng dục sự ít thì con sanh ra có trí tuệ cao, tố chất cao.

Hiện nay các nhà khoa học, nhà y học đều có cùng nhận thức. Một dân tộc coi trọng lễ giáo thì tố chất của dân tộc đó rất cao. Giống như người Do Thái đã xem trọng lễ giáo từ nhỏ, cho nên trí tuệ, chỉ số thông minh của họ rất cao. Họ lại quan sát người dân da đen ở châu Phi, mối quan hệ nam nữ thì tương đối dễ dãi, tương đối bừa bãi nên chỉ số thông minh của họ rất thấp. Chẳng những con người như vậy, các vị xem chó săn, chó nghiệp vụ chuyên đánh mùi ma túy, chỉ cần nó giao phối một lần thì khả năng về khứu giác của nó mất hơn phân nửa. Dục xác thực là chướng ngại khả năng tính cách của chúng ta. Cho nên, sanh con ít dạy con tốt thì phải hết sức đề xướng giới tà dâm.

Được rồi! Hôm nay thời gian đã hết, Định Hoằng xin báo cáo cùng các vị đến đây. Những chỗ nói chưa được thỏa đáng xin mọi người nhiệt tình góp ý sửa chữa. Xin cám ơn mọi người!

A Di Đà Phật!

Làm Thế Nào Để Hàng Phục Dâm Dục

Giảng ngày 07 tháng 04 năm 2012, tại hội Chợ Triển Lãm Quốc Tế Á Châu Hồng Kông (Pháp Hội Hộ Thế Tiêu Tai Giác Tỉnh Siêu Độ)

Người giảng: Pháp sư Định Hoằng.

Cẩn dịch: Vọng Tây Cư Sĩ, Viên Đạt Cư Sĩ, Mộ Tịnh Cư Sĩ, Phước Tịnh Cư Sĩ.

/2
 

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây