Cư Sĩ Lưu Tố Thanh Biểu Diển Tự Tại Vãng Sanh

Thứ bảy - 27/04/2013 20:54 - Đã xem: 4152

Cư Sĩ Lưu Tố Thanh Biểu Diển Tự Tại Vãng Sanh

CƯ SĨ LƯU TỐ THANH BIỂU DIỂN TỰ TẠI VÃNG SANH (Chị Của Cư Sĩ Lưu Tố Vân)

CƯ SĨ LƯU TỐ THANH
BIỂU DIỂN TỰ TẠI VÃNG SANH

(Chị Của Cư Sĩ Lưu Tố Vân)

cư sĩ lưu tố thanh biểu diển tự tại vãng sanh (chị của cư sĩ lưu tố vân)

Cư sĩ Lưu Tố Thanh

Lưu Tố Thanh:

Từ lúc sanh ra đến nay tôi rất ngoan, khi còn bé thì nghe lời mẹ, còn bây giờ học Phật rồi, nghe lời của Phật.

Bây giờ tôi chỉ được 2 chữ: ĐỔI TÂM … Tôi phải tự thành tựu, rồi mới có thể thành tựu người khác, cho nên vì sao mỗi một ngày tôi đều cười vui vẻ.

Tôi sống trong thế giới cảm ân, tôi nói với con tôi: “Cuộc đời này mẹ không có hối tiếc điều gì, mẹ cảm thấy rất đủ”; Tôi cười mà vãng sanh, tự tại vãng sanh. Thật ra bây giờ, phẩm vị cũng đã biết rồi… tôi không cần trợ niệm, sẽ đi trong một tích tắc thôi, nhưng vì là độ chúng sanh, cái hình hài này phải đi thôi.

Đứa con thứ 4:

Mẹ ơi! Kiên định tín tâm niệm Phật vãng sanh Tây Phương Cực Lạc thế giới nhé!

Lưu Tố Thanh:

“Con hãy yên tâm! Mẹ nhất định làm được, chẳng những làm được, mà còn làm cho thật xuất sắc nữa kìa.

Trước hết tôi viết ra cảnh đẹp của thế giới Tây Phương, tướng hảo của trước và sau khi tôi vãng sanh, tôi sẽ dùng cách này biểu pháp, để cho những chúng sanh khổ nạn trong 9000 năm sau được thấy: Ồ! Chỉ cần niệm A Di Đà Phật là thành công rồi”.

Tôi dùng phương pháp đặc biệt gì? Hiện nay chẳng phải tôi vẫn còn thở hay sao, chẳng phải tôi rất khỏe mà ngồi đây hay sao?

Khi chưa đi vãng sanh, tôi dùng phương thức viết kệ tụng, lấy kệ tụng mà miêu tả hết thảy cảnh đẹp quê hương Cực Lạc và cách vãng sanh của tôi. Khi tôi chưa đi, tôi dùng phương thức này độ chúng sanh. Sau khi tôi đi rồi, dùng kệ tụng lúc sanh tiền và tướng lành vãng sanh của tôi đem đối chiếu, quí vị có tin không?

Dùng sự thực để kiểm chứng, tôi đã xem xong 600 tập “Vô Lượng Thọ kinh diễn giải” và 1 lần xem “Vọng Tận Hoàn Nguyên Quán”, tiếp theo tôi xem “Đại Kinh Khoa Chú” vẫn chưa xem xong hết bộ đĩa này, xem xong những bộ kinh này rồi, nhiều thì tôi nhớ không nổi, tôi chỉ nhớ 2 chữ: ĐỔI TÂM.

Tôi vốn là ngọn cỏ vô danh, tôi từ đại tự nhiên mà đến, và cũng quay về đại tự nhiên, tôi âm thầm đến rồi cũng âm thầm ra đi… Nhưng bây giờ từ phụ A Di Đà giao cho tôi nhiệm vụ quan trọng: Làm chứng cho quyển thiện bản kinh Vô Lượng Thọ của ngài Hạ Liên Cư, làm chứng cho quyển “Đại Kinh Khoa Chú” của ngài Huỳnh Niệm Tổ, và cũng làm chứng cho lời giáo huấn của lão pháp sư Tịnh Không, ngài đã 86 tuổi rồi mà vẫn thương xót và dạy dỗ cho chúng sanh, chúng sanh thì mê hoặc không hiểu, tôi vì 3 người thầy này mà làm chứng.

Cư Sĩ LƯU TỐ THANH TỰ TẠI VÃNG SANH
(Thời gian vãng sanh: 12 giờ trưa ngày 21/11/2012)

VUI VẺ TIỄN CHỊ VỀ NHÀ (Phần 1)
Tỷ tỷ quy tây khứ, muội muội tống tỷ hành

Cư sĩ Lưu Tố Vân chủ giảng. Thời gian ngày 5/12/2012. Địa điểm: TP Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang,Trung Quốc.

Kính thưa quí vị liên hữu trong nước và khắp nơi trên thế giới, kính thưa nhất thiết chúng sanh khổ nạn tận hư không biến pháp giới. A Di Đà Phật!

Hôm nay tôi ở đây xin thông báo một tin vui cho quí vị: Người chị của tôi Bà Lưu Tố Thanh đã biết trước ngày giờ, vãng sanh Cực Lạc thế giới thành Phật, thượng phẩm thượng sanh, bà đã vãng sanh ngay trong lúc còn sống, là một tấm gương tốt cho chúng ta.

Thời gian vãng sanh cụ thể của bà là đúng vào lúc 12 giờ trưa ngày 21/11/2012, không sai 1 phút, tôi thật sự vui mừng và tự hào cho người chị này. Hôm nay tôi sẽ kể về nhân duyên biểu pháp vãng sanh của chị cho quí vị nghe. Những sự việc cụ thể trong quá trình vãng sanh, mời quí liên hữu xem đoạn phim video ở phần sau.

Trước hết tôi muốn nói đến việc 15 ngày trước lúc chị vãng sanh, đã có những nhân duyên gì. Việc này phải kể lại chuyện xảy ra từ tháng 6 năm nay. Vào tháng 6, tôi đến HongKong tham dự buổi báo cáo về đề tài “Đại Kinh Giải diễn nghĩa”.

Trong buổi thuyết trình đó, rất nhiều đồng tu viết ra những câu hỏi với tôi, đại bộ phận là vẫn còn nghi vấn đối với việc vãng sanh Tây Phương, đặc biệt rất nhiều đồng tu hỏi rằng:

“Có thật là được vãng sanh trong lúc còn sống hay không? “.

Điều nghi vấn này là nhiều nhất. Tôi nhớ khi đó tôi đang đứng giảng, tôi nói với các đồng tu:

“Nếu như A Di Đà Phật cho phép, ngay bây giờ tôi đứng đây biểu diễn cho quí vị xem khi còn sống mà vãng sanh là 1 việc như thế nào”, nhưng Phật A Di Đà không cho, vậy thì phải làm sao? Chắc là phải đợi một cơ hội khác vậy.

Sau khi từ Hong Kong trở về đến Cáp Nhĩ Tân, tôi có nói chuyện điện thoại với chị tôi, vì hai chúng tôi không ở chung với nhau. Tôi kể về cảm nhận trong chuyến đi vừa rồi, tôi nói:

“Chị ơi, việc cần kíp hiện nay là đang thiếu người biểu pháp”.

Chị hỏi: “Tiểu Vân, biểu pháp gì ?”.

Tôi nói: “Biểu pháp khi còn sống mà được vãng sanh”.

Tôi nói nếu Phật A Di Đà cho phép, tôi sẽ là người biểu diễn, nhưng Phật A Di Đà không duyệt, vậy tôi không biết phải kiếm ai để biểu diễn đây? Lúc đó chị ấy có nói một câu:

“Tiểu Vân, em không biểu diễn được, em còn nhiệm vụ khác, em phải lưu lại đây, để chị diễn”.

Khi chị nói lời này, tôi tin vào chị. Chị lớn hơn tôi 4 tuổi, có thể nói từ nhỏ chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, đối với con người và cá tánh của chị , tôi hiểu rất rõ, tôi biết khi chị nói thì sẽ giữ lời.

Với 1 câu nói “lần này để tôi diễn”, đó là nhân duyên ban đầu cách biểu pháp vãng sanh của chị. Vài tháng sau chị có âm thầm chuẩn bị việc biểu pháp này hay không thì tôi không biết, vì chúng tôi không có liên lạc.

Nhưng 5 ngày trước lúc vãng sanh, những gì chị diễn, tôi nghĩ rằng chị đã có sự chuẩn bị, chị đã quyết tâm làm cho bằng được, nhất định phải biểu diễn cho tốt vai diễn còn sống mà vãng sanh này, chị là người có trách nhiệm.

Lần thứ nhứt khi tôi biết tin thời gian chị vãng sanh, đó là ngày 08/11/2012 năm nay. Ngày 07/11 tôi đến thăm một người bạn cũ bị bệnh, và thăm một người thầy.

Người bạn cũ của tôi bị đau, phải mổ đi hai phần ba dạ dày, trước đó tôi có gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe, bạn ấy nói không được khỏe, đã mổ hơn 2 tháng rồi mà vết mổ không lành vẫn bị hở, tôi còn đùa rằng: “Không lành cũng chẳng sao, cứ như là mở cái cửa sổ, để không khí được lưu thông”, nói xong cả 2 đều cười.

Người khác mà tôi thăm là thầy dạy tiểu học lớp 3, tôi nghe nói sức khỏe thầy không tốt, tôi nghĩ mình nhất định phải đến thăm thầy. Tại vì sao? Vì có 1 thầy dạy tiểu học khác, đã vãng sanh năm ngoái, sau khi vãng sanh, những thầy khác nói lại với tôi:

“Tố Vân à, thầy giáo vãng sanh chỉ còn một điều nuối tiếc là không có gặp cô lần cuối”. Tôi tính nhẩm xem khoảng thời gian đó, thật ra khi đó tôi đã về Cáp Nhĩ Tân, nhưng tôi không biết tin thầy sắp mất, cho nên đã không được gặp mặt lần cuối.

Vì vậy tôi nghĩ: bây giờ thầy này bị đau, tôi không thể để lại điều nuối tiếc nữa, cho nên ngày 7/11 vừa rồi tôi đã đến thăm. Buổi sáng tôi sẽ ghé thăm bạn tôi, buổi chiều sẽ ghé thăm thầy. Vì sao phải thăm thầy vào buổi chiều?

Vì tôi muốn được ở bên thầy lâu một chút, đã rất lâu chúng tôi không gặp nhau rồi. Trưa hôm đó, tôi không muốn làm phiền người bạn cũ, không thể ở lại dùng cơm trưa, tôi cũng không muốn phiền thầy tôi, vì ông đã 80 tuổi rồi, không để ông chuẩn bị cơm được.

Tôi nghĩ hay là cứ qua nhà chị tôi ăn 1 buổi vậy. Tôi gọi điện và bà ấy có ở nhà, nếu không thì không ai mở cửa. Tôi nói sẽ qua ăn bữa cơm, khi đến nơi tôi nhìn chị, thấy bà gầy hơn trước, tôi hỏi: “Lão Bồ Tát à, sao dạo này gầy đi vậy, có phải muốn về nhà rồi không?”. Chị tôi cười và nói rằng: “cũng sắp đi rồi”.

Đó là ngày 7/11, tôi ở lại ăn bữa cơm khoảng nửa tiếng đồng hồ, sau đó đến nhà thầy, rời nhà thầy lúc khoảng 3 – 4 giờ chiều, tôi trực tiếp về lại Cáp Nhĩ Tân, đó là tình hình tôi gặp chị vào ngày 7/11.

Ngày 8/11, khi tôi lạy Phật, vì mỗi sáng tôi đều lạy 3 tiếng đồng hồ, khi đó tôi có một cảm giác rất lạ, từ năm 2003 đã có cảm giác này, tôi không thấy và cũng không nghe nhưng tôi hiểu đó là tình trạng gì, có một âm thanh nói với tôi rằng:

“Chị của bà không phải người thường, bà ấy là vị Bồ Tát đến độ chúng sanh, bà gần viên mãn rồi, ngày vãng sanh sẽ ở trong vòng 1 tháng, không cần trợ niệm, tự tại vãng sanh, Phật Bồ Tát sẽ an bày tất cả”.

Khi đó tôi nhìn đồng hồ là khoảng 6 giờ 15 sáng, tôi sợ mình quên, tôi đã viết nguyên văn câu này vào mảnh giấy. Hôm đó là ngày 8/11, là lần đầu tiên tôi nhận được thông tin bà chị sắp vãng sanh.

Nếu nhẩm lại số ngày đó là còn khoảng 1 tháng, đó là khoảng thời gian từ 8/11 đến 8/12, đó là khoảng thời gian đại khái, không phải là 1 ngày chính xác.

Lần thứ 2, tôi nhận được thông tin vãng sanh của bà chị là ngày 15/11, cũng là lúc tôi lạy Phật vào buổi sáng, thông tin cho tôi biết lần này là 1 dãy số mật mã, đó là 2012112112 phía sau là tên của chị tôi Lưu Tố Thanh.

Tôi đã lấy 1 tấm giấy nhỏ, viết dãy chữ số này vào và cất đi, tôi không có nói với ai, cũng không có nói với chị, chỉ một mình tôi biết việc này.

Tôi giải dãy số mật mã này là 2012 là biểu thị năm, 11 là biểu thị tháng, 21 là biểu thị ngày, và số 12 phía sau là lúc mấy giờ, đó là 12 giờ trưa, liên kết lại sẽ là 2012112112.

Tôi còn nghĩ: Sau này sẽ kiểm chứng lại dãy mật mã này, xem có phải là ý nghĩa này hay không? Đó là việc phát sinh vào ngày 8/11 và 15/11, đó là quá trình cả 2 lần nhận được thông tin vãng sanh của người chị là như vậy.

Trưa ngày 16/11, chị gọi điện cho tôi, trong điện thoại nói rất ngắn gọn, nguyên văn là như vầy: “Tiểu vân, báo gấp, gia tốc em nghe có hiểu không?”.

Tôi nói: “Em hiểu rồi”, sau đó thì chị cúp máy. Vì hôm trước tôi đã biết thông tin chị vãng sanh, cho nên khi chị nói lời này tôi nghe qua thì hiểu, nói rằng: “báo gấp, gia tốc”, hỏi tôi nghe có hiểu không?

Tại sao lại có 2 chữ gia tốc? Tôi sẽ nói cho mọi người nghe: Vì bên Cẩm Châu có 1 đồng tu nam 40 tuổi, bị ung thư đã di căn, anh ta muốn gặp tôi. Vợ anh ta đã viết 1 bức thư cho hội Tịnh Tông bên Hongkong, nói chồng cô ấy 40 tuổi, mang bịnh ung thư đã di căn, không còn nhiều thời gian nữa, anh ta mong được gặp mặt Dì Lưu.

Bên học hội đã chuyển bức thư này cho tôi, lúc đó tôi vừa từ Hongkong về Cáp Nhĩ Tân 10 ngày, cho nên tôi đã mua vé tàu đi Cẩm Châu để gặp bạn tu này. Người này trẻ hơn tôi, chỉ mới 40 tuổi, vả lại thời gian học Phật cũng không được dài, đối với cái chết vẫn còn sợ hãi, đối với việc vãng sanh không đầy đủ niềm tin, đó là trường hợp của anh ta.

Sau khi gặp tôi thì anh ta sanh ra tánh ỷ lại, cứ nghĩ rằng có Dì Lưu ở bên thì sẽ được vãng sanh Cực Lạc, cậu ấy đã gọi điện cho tôi nhiều lần, sau này tôi thấy như vậy hoài không ổn, cứ ỷ lại vào tôi như vậy sẽ ảnh hưởng việc vãng sanh của anh ta.

Tôi nói anh ta đừng nên gọi cho tôi nữa, mà phải nhớ Phật A Di Đà. Tên anh ta là Kiên Chí, Kiên chí nói với tôi: “Tôi không nhớ A Di Đà Phật, tôi nhớ Dì Lưu thôi”. Tôi bảo: “Nếu cậu nhớ tôi, cậu không đi Cực Lạc thế giới không thành Phật được đâu, cậu phải nhớ phải niệm Phật A Di Đà mới được”.

Tuy rằng cậu ta cũng chịu nghe lời và nói: “Được, sau này sẽ nhớ Phật, không nhớ Dì Lưu nữa”, nhưng tôi vẫn cảm giác được cậu ấy vẫn nhớ tôi. Sau đó cậu cũng gọi lần nữa, và nói: “Dì Lưu ơi! Con đã 2 lần gặp Phật A Di Đà, nhưng con không có đi theo”.

Tôi bảo: “Đã gặp Phật 2 lần rồi, sao cậu không theo Phật?”. Cậu ta nói: “Con nghĩ con chưa được gặp Dì, đã 2 lần gặp Phật, chưa gặp Dì Lưu nên 2 lần cũng không đi”.

Tôi mắng: “Cậu không nên bỏ lỡ cơ hội lần thứ 3 nữa, đã 2 lần Phật đến rước cậu không đi, lần thứ 3 mà bỏ lỡ là Phật không đến rước nữa, cậu sẽ không được về nhà đâu”.

Sau đó cậu lại gọi cho tôi, tôi mới nghĩ hay là cho cậu nói chuyện với chị tôi, vì chị tôi bị ung thư xương thời kỳ cuối, đã di căn đến toàn thân, “cậu hãy coi tâm trạng bà ấy như thế nào, tôi sẽ cho cậu số phone của chị tôi, tôi gọi cho chị ấy trước, 10 phút sau cậu hãy nói chuyện với chị”, cậu ta đồng ý.

Tôi nói cậu ấy hãy gọi bà là Dì Lưu lớn, còn tôi là Dì Lưu nhỏ. Cúp máy xong tôi gọi cho chị tôi, nhờ chị khai thị cho một đồng tu bên Cẩm Châu này, chị tôi đồng ý, sau đó Kiên Chí gọi cho chị tôi.

Tôi nghe nói hai người đã nói chuyện điện thoại cả tiếng đồng hồ, trong điện thoại chị tôi sách tấn cậu ấy nên khởi tín niệm như thế nào, cầu vãng sanh như thế nào, “nhất định phải về nhà gặp từ phụ A Di Đà”.

Sau đó chắc cậu ấy có nói những lời không được kiên định lắm, vẫn còn nghi ngờ, chị tôi nói: “Vậy thì để Dì Lưu lớn sẽ dẫn con cùng về”. Nghe xong cậu ta mừng lắm, sau đó cậu gọi cho tôi và báo: “Dì ơi! Dì Lưu lớn đã hứa dẫn con cùng về, lần này con có tín tâm và thấy chắc ăn rồi “. Việc này cứ trôi qua như vậy …

Sau đó vài ngày, vợ cậu ấy lại gọi cho tôi, nói: “Dì Lưu ơi, tình hình của Kiên Chí thật không bình thường”. Tôi hỏi như thế nào, cô ấy bảo cậu ta cứ như bị hôn trầm. Tôi dặn là không được làm phiền cậu ấy, rồi hỏi cái này cái kia. Có thể mọi người nhìn thấy cậu bị hôn trầm, nhưng tôi biết cậu ấy không phải như vậy.

Vợ cậu ấy nói: “Có một ngày ảnh nói với chúng tôi, khi ấy có mẹ, em trai ảnh và tôi đứng cạnh, thì anh ấy nói: “Tôi đã được vãng sanh rồi, mọi người có biết không?”, chúng tôi nhìn qua nhìn lại và bảo: “Đâu có đâu, chúng tôi không biết, vãng sanh lúc nào, anh vẫn còn nằm trên giường mà”.

Anh ấy nói: “Tôi đã vãng sanh rồi, sao mọi người không biết”. Sau đó cậu chỉ người em trai và nói “chú ấy biết nè”. Người vợ mới hỏi em chồng rằng: “Chú có biết anh chú đã vãng sanh không?”.

Chú ấy nói: “Tôi không biết, nhưng đêm qua tôi mơ thấy anh trai đứng trên 1 tòa sen, nhưng không phải ở mặt đất nơi này mà là trên không trung”.

Người em trai này không có tin Phật, nên không biết mà nói anh đứng trên không trung một mình, bên cạnh không có ai”. Tôi hỏi: “Không biết có phải Kiên Chí còn đang đợi Dì Lưu lớn hay không? Cho nên cứ đứng đó một mình”.

Tôi kêu vợ Kiên Chí nói cậu ấy đừng đợi Dì Lưu lớn nữa, cứ đến thế giới Cực Lạc trước, sau đó quay về đón Dì Lưu lớn chẳng phải cũng như nhau hay sao. Đó là lần tôi nói chuyện với vợ anh ta.

Sau đó tôi gọi cho chị tôi, nói rằng: “Kiên Chí gặp Phật rồi còn chưa chịu đi, khi xưa thì nói chờ tôi, còn bây giờ thì nói chờ chị, gặp chị mới chịu đi”. Chị tôi nói: “Ôi, cái cậu này, nếu vậy chắc tôi phải đi gấp thôi”.

Cho nên ngày 16 chị nói với tôi 2 chữ “gia tốc”, không biết có phải là do nhân duyên này không? Nhưng bây giờ thì không thể kiểm chứng nữa bởi vì chị đã vãng sanh rồi. Tôi thì nghi là do nhân duyên như vậy, vì bà biết Kiên Chí đang đợi bà, đó là nhân duyên thứ nhất.

Nhân duyên thứ 2 của chữ “gia tốc” là bởi chị ấy còn có một sứ mạng mới, phải đi cho mau chóng, và phải mau chóng quay về đây. Về đây để làm gì, rồi mọi người sẽ hiểu.

Sau khi coi xong đĩa vãng sanh của bà, chắc sẽ hiểu được vì sao bà ấy phải ra đi sớm. Tôi có thể nói với mọi người bà vãng sanh lần này là bà đã hy sinh 10 năm tuổi thọ để vãng sanh, điều này tôi đã biết trước, đáng lẽ bà còn sống thêm 10 năm thọ mạng nữa, nhưng bà đã vãng sanh sớm để về nhà.

Về để làm gì? Để tiếp nhận 1 sứ mạng mới, sứ mạng này cũng là có liên quan đến cõi Ta Bà này, cho nên mới nói là “chóng đi chóng về”. Bây giờ bà đã chóng đi rồi, có phải chóng quay về không? Tôi thì không biết, nhưng cảm nhận chị đã quay về, đó là nhân duyên như vậy.

Dưới đây tôi kể tiếp cho quí vị: Trưa ngày 16 tôi nhận được điện thoại của chị báo gấp, bỗng dưng tôi nghĩ đến việc phải thu hình cho chị ấy, hồi giờ tôi chưa từng làm qua chuyện này, tôi chưa quay phim cho người nào hoặc là sắp xếp cho người quay phim, đây là lần đầu tiên tâm trí tôi bỗng nghĩ đến việc này, phải quay phim cho chị.

Tôi gọi điện cho Tiểu Tống, Tiểu Tống là người mà trong đĩa “Tín Niệm” tôi có nhắc đến, là lúc tôi và cô ấy cùng đưa Trương Vĩnh Chân vãng sanh vào năm 2003. Khi nhận được điện thoại tôi, cô ấy rất mừng, vì đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau, cả hai chúng tôi đều bận việc của mình nên không có liên lạc.

Cô ấy báo cho tôi 2 việc: Việc thứ nhất là vài hôm trước vừa đưa 1 người vãng sanh, đó là 1 người bà con tên Vương Chiếu Phụng. Cô ấy nói người đó vãng sanh rất thù thắng, khi cô ấy nói đến chữ “rất thù thắng” thì tôi tiếp lời rằng:

“Tiếp theo còn có 1 ca càng thù thắng hơn kìa”, tôi không hiểu vì sao tôi lại nói như vậy. Sau đó cô ấy lập tức tiếp một câu là: “Có phải là chị cả không?”. Tôi bảo: “Cô thật là có trí tuệ”; đó là những lời đối thoại của 2 chúng tôi. Mọi người coi đó có phải là sự trùng hợp hay không? Cô ta vừa nói thì tôi tiếp lời, khi tôi nói xong thì cô ấy tiếp lời, đúng là tuyệt diệu.

Đó là việc thứ nhất cô ấy báo tôi biết. Việc thứ hai cô ấy nói là: “Chắc bây giờ tôi sẽ có nhiệm vụ mới”. Tôi hỏi: “Có nhiệm vụ mới nào?”. Cô kể hôm qua cô ở Song Thành, vì nhà bên Cáp Nhĩ Tân là ở chung với đứa con trai, bên Song Thành là ở cùng Ông Vương chồng cô ta, cho nên cô thường lui tới 2 nơi; cô ấy nói thì nhận được 1 thông tin:

Vi Đà Bồ Tát đến nói với tôi 1 câu, nói là “ý chỉ của Bồ Tát, nên sự chuẩn bị, đợi mà xuất phát”, tôi không hiểu lắm hỏi lại ông Vương. Ông ấy bảo là cấp trên chỉ thị cho cấp dưới nên có sự chuẩn bị, có thể sẽ có nhiệm vụ mới, khi có lệnh thì lập tức xuất phát. Cô ấy hỏi có phải là ý nghĩa này không?

Tôi nói: “Đúng rồi”. Cô ấy bảo tối hôm qua cô mới về đến Cáp Nhĩ Tân, mà bây giờ dì đã gọi điện, không biết dì gọi có chuyện gì không? Tôi nói cô ấy tối nay qua nhà tôi, sáng mai cùng đến nhà chị tôi quay phim. Cô ấy hỏi: “Ồ, có phải đó đúng là câu Vi Đà Bồ Tát đã nói với tôi không?”. Tôi trả lời rằng: “cũng có thể là như vậy”.

Thế là đêm ấy cô ấy qua nhà tôi nghỉ. Sáng ngày 17/11, chúng tôi cùng nhau đến nhà chị tôi, bắt đầu quay phim. Đó là việc xảy ra trước lúc vãng sanh 5 ngày. Biểu pháp vãng sanh được bắt đầu từ ngày 17/11 đến ngày 21/11, thời gian là 5 ngày. Trong 5 ngày biểu pháp này thật là tuyệt diệu.

Quí vị xem phim thì rõ, những điều cần giải thích, ở đây tôi xin giải thích tóm gọn. Đó là nhân duyên biểu pháp của chị tôi diễn ra như vậy.

17/11 tôi và Tiểu Tống qua xem chị tôi như thế nào, thấy da dẻ chị hồng hào, tinh thần sáng suốt. Tôi mới nghĩ: Ồ! Lão Bồ Tát này nói được làm được, nói biểu pháp là diễn được cảnh tượng hoàn mãn như thế, đó là tâm tôi nghĩ vậy thôi, cũng không có nhiều thời gian nói với chị tôi điều gì.

Biểu pháp được bắt đầu như vậy. Tôi đã có một sự tổng kết trong 5 ngày vừa qua, quay 5 ngày biểu pháp này là ghi lại ký sự lịch sử, có thể để lại một kỷ niệm vĩnh cửu cho người hậu thế, vĩnh cữu …

Giá trị của nó là không thể tính lường được. Có đồng tu sẽ hỏi rằng: “Trong 5 ngày này đã biểu được pháp gì cho chúng tôi?”. Trước khi xem phim, tôi nói sơ lược qua trong 5 ngày này chị ấy đã biểu pháp gì?

Biểu Pháp thứ nhất: Học Phật vui vẻ, chúng ta tu phải vui vẻ, thoải mái, không nên cứ ủ rũ, cộc cằn, tu mà không khỏe mạnh, ai mà tu nữa.

Vì thế chị tôi đã biểu pháp tu vui vẻ này. Phải vui vẻ như thế nào? Suốt ngày nói cười vui vẻ; Cho đến trước lúc vãng sanh, chị gặp các đồng tu cũng vui vẻ như vậy, không một chút lưu luyến, sầu khổ biệt ly. Đó là cách biểu pháp thứ nhất: Tu một cách vui vẻ.

Biểu Pháp thứ hai: Vạn duyên buông xả. Khi đó có đồng tu hỏi chị tôi: “Bà đã buông xả hết chưa?”. Chị nói: “Các bạn đang khảo tôi đó sao? Các bạn nhìn vào cách ăn nói của tôi còn có gì gọi là lưu luyến nữa không?”.

Quí vị thấy đó…chị đã dùng hành động thực tế biểu pháp vạn duyên buông xả này. Chị có gia đình: Chồng và 3 đứa con gái, 1 con trai, con dâu con rể, thật là đông đủ, cũng như chúng ta không khác, vậy mà bà cũng hoàn toàn buông xả. Đó là pháp thứ hai.

Biểu Pháp thứ ba: Pháp Niệm Phật thành tựu. Điều này rất quan trọng! Chỉ với 1 câu Phật hiệu, đã vãng sanh thành Phật. Tôi biết chị tôi không tụng kinh nhiều; tụng kinh Vô Lượng Thọ, nhà cô ấy không có điều kiện, vì nhà chị rất nhỏ lại đông người, cũng không có thời gian để tụng.

Có dạo chị có qua bên nhà tôi ở 2 lần, mỗi 1 lần là 5 tháng, tổng cộng là 10 tháng. 10 tháng này chị tụng kinh Vô Lượng Thọ mỗi ngày 1 bộ, ngoài ra chị không có tụng kinh khác. Chị nghe kinh khoảng 2 năm nay; “Đại Kinh Giải diễn nghĩa” của Lão Pháp Sư chị đã nghe hết, “Đại Kinh Khoa Chú” thì vẫn chưa nghe xong.

Nói tóm lại, chị nghe kinh và tụng kinh không nhiều, duy nhất là niệm 1 câu A Di Đà Phật, chị đã niệm Phật thành Phật, là một tấm gương điển hình nhất.

Còn nữa là pháp tự tại vãng sanh. Đây là biểu pháp quan trọng nhất! Vì khi tôi từ Hong Kong về đây có nói là cần một người biểu diễn vãng sanh trong lúc còn sống, chị đã diễn vai TỰ TẠI VÃNG SANH này thật xuất sắc, không có một sơ suất nào.

Từ ngày 17, chúng tôi đã bắt đầu quay phim cho chị, xuyên suốt đến tận lúc chị vãng sanh, không sai 1 phút. Thật tuyệt vời! Tôi chỉ đơn giản dùng 2 câu để nói:

“Đó là trình độ biểu diễn của chị”, khi chỉ còn vài phút nữa chị đã nói bằng lời: “Chỉ còn lại vài phút nữa”, rồi chấp hai tay lại nói cám ơn mọi người đã đến tiễn chị. Sau đó lại nói: “Bây giờ tôi đã đứng trên tòa sen”, qua 1 lúc chị lại bảo: “Tôi đang đứng gần Phật A Di Đà”.

Khi còn 2-3 phút thì vãng sanh chị đã diễn bằng tay, vì trước đó tôi có nói với chị: “Khi chị lên tòa sen rồi, tôi không nhìn thấy được, vả lại khi đó rất có thể đã mệt nói không được, chị dùng cách gì để ra dấu đây, hay là ra dấu bằng cách đưa ngón tay cái ra”. Đó là ám hiệu giữa chúng tôi với nhau, khi tôi nhìn thấy đưa ngón cái ra là biểu thị chị đã lên tòa sen rồi, chị tôi đồng ý.

Cho nên chị đã dùng ám hiệu này, chị là người giữ lời hứa đến như vậy; Ám hiệu thứ 2 là hai tay chấp lại như búp sen, đó là nói “hoa khai kiến Phật”, sau đó thì ra dấu OK, chị nằm nghiêng bên phải, nhưng vẫn giữ ám hiệu này dài đến khoảng 5 phút. Không biết có phải chị sợ tôi không hiểu chăng?

Lúc ấy tôi nói “viên mãn rồi” chị mới từ từ buông xuống, sau đó ra dấu chào mọi người hẹn gặp nhau ở Cực Lạc thế giới, lúc đó là đúng 12g trưa, không sai 1 phút, chị đã vãng sanh trong lúc còn sống như vậy.

Khi quí vị xem phim nên để ý cảnh cuối, khi đầu chị nghiêng sang một bên, hãy nhìn cổ chị xem, hơi thở vẫn còn không bị tắt. Đó là cách diễn pháp vãng sanh trong lúc còn sống, không tắt thở mà đã đi rồi.

Phần sau vẫn còn 1 pháp. Đó là Bồ Tát diễn pháp từ bi đến cực độ, diễn xong cảnh tự tại vãng sanh Cực Lạc rồi; Bạn có tin không? Khi ra đi, khuôn mặt vẫn cười, quí vị có thể thấy trong phim; Tiếp theo đó là quay trở về, về để nói với mọi người điều gì? Về để nói rằng bà vãng sanh đúng giờ và mau chóng quay về Ta Bà vì vẫn chưa diễn xong.

Sau khi quay về Ta Bà rồi là diễn cảnh chết đau khổ của lục đạo luân hồi, diễn tứ đại phân ly, đó là từ 12g đến 8:45 hôm sau, diễn cảnh khổ của cái chết. Khi đó tôi và các đồng tu đều ở đó niệm Phật, tôi như một người nói pháp giữa hiện trường, hỏi mọi người có thấy không?

Buổi sáng là diễn pháp tự tại vãng sanh, bây giờ là diễn pháp tứ đại phân ly, chị vừa diễn thì tôi vừa nói, hai chúng tôi phối hợp khá ăn ý. Nhưng thú thật, nhìn cách diễn này thật đau lòng, rõ ràng là tôi đang giải thích cách biểu diễn, cũng đau lòng đến như vậy.

Sau đó tôi và Tiểu Tống cùng nói, kêu con gái và cháu của chị ra ngoài đi, đừng ngồi ở đây nữa, thật không nỡ lòng nhìn thấy cảnh này, nhưng Bồ Tát cứ diễn 1 cách tuyệt vời. Buổi sáng thì diễn 1 pháp, buổi chiều diễn 1 pháp, thật sự là từ bi đến cực độ. Nếu không phải Bồ Tát tái lai, thật không thể diễn được như vậy. Nếu xem cảnh này mà còn có người không tin, thì quả là ngu muội đến tột độ.

Đó là 5 ngày biểu pháp của chị. Cảm nhận của tôi như thế nào? Thật là quá tuyệt vời! Không phải người đó là chị tôi mà tôi nói như vậy. Khi tôi xem chị diễn, tôi mới biết tấm lòng của Bồ Tát thật từ bi. Khi xưa chúng ta thường nói “tấm lòng của Bồ Tát” … nhưng chưa hiểu được đến trình độ nào, bây giờ thì tôi mới hiểu tấm lòng của chị tôi đúng là tấm lòng của Bồ Tát. Không cần giải thích về những điều khác, ai có thể làm được như vậy, trừ phi đó là Phật, Bồ Tát .

Trước đây tôi cũng đã nói với quí vị: Khi xưa tôi thường ăn hiếp chị tôi, khi lớn rồi tôi luôn quản lý chị, đến tận bây giờ chị vẫn nghe lời tôi, mấy chục năm nay chúng tôi vẫn như vậy, việc gì chị tôi cũng nghe tôi.

Trước lúc vãng sanh 5 ngày, tôi không nhớ ngày nào, khi nói chuyện với đồng tu, chị đã nói 1 câu: “Hồi giờ tôi cứ bị em gái tôi ăn hiếp, bây giờ cô ấy không thể làm thế nữa, tôi đã ngồi lên tòa kim cang rồi, đến phiên tôi quản lý cô ấy rồi”, nói xong chị cười hà hà. Tôi nắm lấy tay chị dặn rằng: “Khi qua thế giới Cực Lạc chị đừng không nhận tôi nhé!”. Chị trả lời: “Không thể nào, không thể nào”. Suốt những ngày đó đều cười vui vẻ.

Suốt từ đó đến nay, tôi nhìn thấy chị là một bà lão yếu đuối, ai muốn làm gì cũng được, chịu đựng suốt cuộc đời, không hề tranh chấp với ai, bây giờ đã thành Phật rồi. Khi nói đến việc này, chị tôi cười ha hả và bảo rằng: “Chị đã lời to rồi”.

Khi xem phim chị đã nhiều lần nhắc như vậy: “Tôi đã bị hà hiếp và cam chịu suốt một đời, sau cùng tôi đã thành Phật về Tây Phương rồi, quí vị xem có phải tôi được lời to rồi đúng không?”. Y như lời Lão Pháp Sư nói vậy. Khi tôi xem từng cảnh từng cảnh diễn của chị, tôi nghĩ một người chị nhu nhược như thế, nhưng bây giờ đã cho tôi một cách nhìn hoàn toàn khác. Ôi! … Chị ơi! Chị thật là tấm gương tốt để tôi noi theo, đem so sánh với chị tôi thật là hổ thẹn.

Có đồng tu bên Hong Kong hỏi: “Hãy nói xem bà chị của cô là người như thế nào?”. Tôi thường dùng mấy chữ này để hình dung: “Chị đã chịu đựng, bị hà hiếp suốt một đời, nhưng sau cùng chị đã được vãng sanh Tây Phương Cực Lạc rồi… đó là tất cả những gì của chị tôi”. Hoặc giả có người muốn biết tỉ mỉ hơn, tôi sẽ kể cụ thể để quí vị được hiểu rõ hơn:

Điều thứ nhất: Nói khái quát về chị tôi, đó là 1 con người bình thường nhất trong mọi người bình thường, nhiều đồng tu cứ nghĩ: “Ồ!…Người ta là Phật gì, Bồ Tát gì, chúng ta làm sao bắt chước được?”. Chúng ta là phàm phu, và chị tôi cũng là một người phàm phu điển hình nhất, không có gì đặc biệt hoặc xuất sắc.

Khi nói chuyện với các đồng tu, chị nói tôi là bạch dương của tham thiên, còn chị chỉ là ngọn cỏ nhỏ. Đúng là như vậy, vì ngọn cỏ thì ai muốn dẫm đạp lên như thế nào cũng được. Tôi nói nếu muốn tìm một người bình thường hơn chị tôi chắc cũng không dễ. Khi xưa nghe Lão Pháp Sư khai thị, Sư Phụ thường nói người học Phật phải có sự chuẩn bị tốt, phải chịu nhịn nhục đến cùng.

Nói thật tôi nghe đến đây không hiểu rõ lắm, tôi nói sao người học Phật lại xui xẻo thế, chịu nhịn nhục đã là quá lắm rồi, sao lại phải chịu nhịn nhục đến cùng, thì chính chị đây là người điển hình làm được điều này, nhiều khi tôi nghĩ sao chị khờ quá.

Quan ải khó nhất là nhẫn nhục, rốt cuộc chị tôi đã qua được quan ải này rồi, nếu không phải như vậy, chưa chắc kiếp này chị được thành Phật. Tôi nói khái quát về chị điểm thứ nhất đó là: Chị là một con người bình thường.

Điểm thứ hai: Chị là một người làm trọn trách nhiệm của mình. Chẳng phải Ấn Quang đại sư đã dạy chúng ta phải làm tròn trách nhiệm của mình hay sao? Nếu nói về chị, thật không quá đáng một chút nào. Sao lại nói chị là người làm tròn trách nhiệm?

Ví dụ như trách nhiệm của một người con đối với cha mẹ, chị đã làm tròn, và còn làm rất viên mãn; cha mẹ chúng tôi không có con trai, chỉ có 2 chị em chúng tôi, từ lúc bé cho đến sau khi lập gia đình, chị đã chăm sóc cha mẹ cho đến khi mãn phần, lâu nay chị vẫn sống chung với cha mẹ, lập gia đình rồi vẫn không có rời đi nơi khác, vì thế đối với việc hiếu dưỡng cha mẹ, chị đã làm tròn.

Còn tôi thì thua xa, không sao mà sánh được với chị, vì khi ấy tôi quá mê công việc, hằng ngày cứ lo đi làm, nhất là lúc tôi được cử đến làm việc bên tỉnh ủy, từ sáng đến tối ngày nào cũng bận, khách quan mà nói thì tôi không có nhiều thời gian, còn không khách quan mà nói thì là trong tâm không có cha mẹ, hoặc rất ít khi nhớ đến cha mẹ.

Đáng lẽ cả hai đứa đều phải hiếu dưỡng vậy mà một mình chị đã gánh luôn hết. Đặc biệt là trong khoảng thời gian trước khi mẹ mất, mẹ bị chứng bịnh mất trí nhớ của tuổi già, thời đó chúng tôi đâu như bây giờ biết người già bị mang căn bịnh này, lúc đó tánh tình mẹ rất ngang, thường hay la mắng, vì sống chung với chị, nên hay hà hiếp chị và anh rể, gặp anh rể thì mắng anh rể, gặp chị thì mắng chị, chị đến chỗ tôi khóc rằng:

“Tiểu Vân à, bây giờ phải làm sao?”. Thế là tôi về đó giải quyết tình hình, thì chẳng nghe mẹ nhắc chuyện gì hết, cứ mẹ mẹ con con, chị tôi càng oan ức, vì chị chăm sóc mẹ mà còn bị la rầy, còn Tiểu Vân lâu lâu về thì được cưng như bảo bối.

Lúc sau này mẹ tôi càng làm dữ. Vì chung một nhà, cha mẹ thì sống bên dãy này, chị tôi thì sống bên dãy kia, cách nhau một hành lang, tôi nói với ba xây một bức tường ngăn ra, mỗi bên đi bằng cửa của mình.

Mẹ tôi lấy cây gậy, khoét một lỗ rớt mấy viên gạch, như cái lỗ thông gió, ngày nào cũng chửi vọng qua bên đó, tất cả chị tôi đều chịu đựng hết, cho đến ngày cha mẹ mất. Lúc đó chúng tôi chưa học Phật, không có niệm Phật cho ông bà, nhưng tấm lòng hiếu đạo của chị đối với cha mẹ thì là viên mãn.

Còn đối với mẹ chồng chị cũng tận tâm, anh rể tôi đã mất cha lúc 2 tuổi, chỉ có người mẹ già, anh chị tôi cưới chưa bao lâu thì bà mất, chị về đưa tiễn bà. Lúc đó gia đình chồng ít người chỉ có một ông anh cả, nhưng vợ anh cả không sanh đẻ được, mà người thời đó rất quan trọng vấn đề có cháu nối dõi, vậy thì đành trông chờ vào anh chị tôi.

Người nhà bên đó hỏi chị tôi có thể gánh lấy trọng trách này không, chị tôi đã hứa, và cũng giữ lời. Trong vòng 10 năm, chị sanh 5 đứa: 4 gái 1 trai; chị nói dùng hành động thực tế để bà cụ có thể nhắm mắt nơi chín suối. Trong đó có đứa con gái thứ ba đã mất lúc 21 tuổi, bây giờ còn lại 3 đứa con gái và 1 con trai, vì thế về điểm này chị cũng đã tận lực.

Còn trách nhiệm làm vợ chị đã làm rất viên mãn, là 1 người vợ hiền hiếm có, tôi kể vì sao anh chị tôi quen nhau: Anh rể mất cha từ nhỏ, đi lính năm 55, năm 60 xuất ngũ, ra làm việc cùng chỗ chị tôi, gia đình anh rất nghèo, anh được cấp 1 căn ký túc xá nhỏ, trong đó có cho 1 cái giường có cái gối bằng cỏ, anh tôi đã vào ở như vậy, không có mền, cũng không có ra giường, gia tài của anh chỉ có 1 tấm mền lính.

Sau đó có một bà cụ nói với chị tôi: “Thấy cậu đó cũng được hay là hai đứa cưới nhau đi”. Chị về nói với cha mẹ, tôi còn nhớ lần đầu ra mắt, anh rể tôi mặc bộ quân phục màu vàng, anh là lính hậu cần không quân, anh chẳng đẹp trai, hơi lùn nữa, khi đến nhà tôi anh ta chẳng dám nói gì hết, vì thế cha mẹ tôi cũng chẳng để ý.

Bẵng một thời gian, bà cụ kia lại tác hợp hai người; cha mẹ tôi là người tốt bụng, họ không ngăn cản, vậy là cho họ cưới nhau, cho ảnh về ở rể, thế là gia đình tôi 5 người cùng sống chung. Suốt 52 năm chị và anh rể sống với nhau, chị đã làm tròn bổn phận người vợ hiền.

Đối với con cái, cứ 2 năm sanh 1 đứa, không được cha mẹ giúp đỡ mà nuôi lớn 5 đứa như vậy, thật xứng đáng là người mẹ hiền! Tuy rằng không giàu có, nhưng 5 đứa đều rất xinh xắn và sạch sẽ, bây giờ tuy có nhiều bạn đạo nói tôi ngăn nắp, nhưng tôi biết tôi không sao sánh bằng chị được, vì thế chị cũng là một người mẹ hiền.

Còn với tôi, từ khi mẹ mất, chị luôn quan tâm thương tôi như một người mẹ vậy, ở bên chị tôi cứ như một đứa con nít, lúc thì nhõng nhẽo chị, lúc thì ngang ngạnh, chị không hề so đo tính toán, tôi đòi gì chị cũng chiều, nói tóm lại chị là một con người luôn làm tròn bổn phận của mình.

Chị cũng là một người yêu nghề, chị tận tâm và có trách nhiệm với công việc của mình, luôn làm hài lòng lãnh đạo của mình, mấy đứa con của chị đều được bà ngoại chăm cho ăn bột mà lớn lên, chứ chị ít khi cho bú đúng giờ.

Lúc đó tôi đã lên trung học, chị tôi là một đảng viên ưu tú, hồi giờ không có lựa chọn công việc, ai sắp xếp việc gì thì chị cũng làm, có nhiều việc người khác không chịu làm đem xếp cho chị chị cũng không từ chối, chị là một người cần mẫn.

Chị cũng là người cần kiệm. Cả nhà 11 người: 2 vợ chồng chị, 5 đứa nhỏ, ba má tôi là 9 người, cộng thêm ông bà ngoại tôi nữa, cả đại gia đình. Làm sao sống qua ngày đây? Tôi nhớ tiền lương của 2 vợ chồng chị chưa đến 100 đồng, lương của ba tôi là 81,5 đồng, 3 người gộp lại là 180 đồng.

Chưa đến 200 đồng, cả đại gia đình đều trông vào số tiền ít ỏi đó mà duy trì cuộc sống, nhưng cũng hay là chưa hề cần vay mượn của ai. Có lúc tôi nghĩ, tôi đã sống rất tiết kiệm rồi, vậy mà không sánh nổi bằng chị.

Nếu không phải vậy, thì tiền ăn mặc, tiền học của 5 đứa trẻ phải tính làm sao? Nói chung 5 đứa nhỏ cũng dễ, đứa nhỏ lượm đồ của đứa lớn mặc, vậy mà cũng nuôi lớn chúng. Ra giường và mền của chị tôi, chỗ nào rách chị đều vá lại, chị rất khéo tay, không như tôi vá đồ một cách cẩu thả.

Cứ mỗi lần thấy tôi vá đồ, chị trêu tôi như vẽ 1 tấm bản đồ của 1 quốc gia vậy đó, kêu tôi tháo ra và chị vá lại dùm. Có một lần, tôi chơi khâm chị: nhà tôi có 1 cái mền mỏng, đã xài cả 30 năm rồi, có chỗ chỉ cần lấy ngón tay khều vào là rách 1 lỗ ngay, vậy mà chị tôi cũng vá nó lại.

Có hôm tôi đem 1 cái quần ngắn cho chị vá, chị cầm lên xem qua xem lại rồi nói cái này không vá được nữa, tôi nói chị vá khéo lắm, sao lại không vá được, chị nói tôi đếm thử xem cái quần ngắn mà có đến 48 cái lỗ rách, thì làm sao mà vá chứ, tôi cũng bị ảnh hưởng cách sống tiết kiệm của chị, vì thế tôi nói chị là người trì gia cần kiệm, với một số tiền ít ỏi như vậy, hỏi phải sống như thế nào, vậy mà người ta cũng sống được qua ngày đó.

Chị là người từ bi hỷ xả. Nếu nói hai chữ từ bi được phát minh dành cho chị cũng chẳng ngoa, thấy người khác khổ một chút, chị đã đau lòng, vậy mà bao cái khổ chị cắn răng chịu đựng một mình.

Trong nhà 11 người, đồ ăn thừa một mình chị phải gánh hết, nhiều khi đồ đã bị thiu, nhưng chị tiếc, lấy nước rửa sạch không còn mùi chị lấy ăn.

Còn một chuyện là gia đình tôi có một người bà con thường hay đến xin tiền và đồ của chị, họ thường than khổ, cứ mỗi lần đến đều bịa ra một lý do, cần tiền thì chị cho tiền, cần đồ thì chị cho đồ; nhiều khi chị mặc bộ đồ tốt một tí, họ xin chị cũng đem cho luôn.

Tôi không chịu nổi, nói: “Chị coi chừng bị lừa đó, gia đình đó có sao đâu”. Chị nói: “Kệ họ đi, nếu họ lừa thì để họ lừa đi”. Sau này người đó còn bày ra một chiêu nữa: Khi đó gần tết, họ mua heo về làm thịt rồi bán, thịt ngon thì bán được, còn thịt heo mỡ quá bán không được đem bán cho chị tôi.

Tôi còn nhớ có năm, chính chị nói với tôi đã dùng khoảng 1 tháng tiền lương mà mua thịt heo, xong rồi chị đem cắt từng miếng ra đem cho bà con và xóm giềng. Thịt đó là tiền chị mua, chị không thể đem bán lại vì nó quá mỡ, chỉ có thể đem cho mà thôi.

Vậy mà người đó bán cho chị tôi giá cao hơn ngoài chợ, vì biết thế nào chị cũng đưa tiền cho họ, cứ cầm tiền xong là họ vui vẻ quay đi, còn chị thì hết tiền xài tết. Khi tôi hỏi chị mới kể ra, tôi bảo sao họ không dám bán cho tôi đi, vì họ sợ tôi sẽ nói ra sự thật, chị thì bảo thôi đi, người lớn rồi, sao nỡ làm như vậy được.

Tôi kể những câu chuyện ở trên đều là sự thật, tôi muốn nói với quí vị con người của chị là như vậy, quí vị thấy chị có phải là người bình thường không?

Chị và những người khác có điểm nào khác nhau không? Sự từ bi và lương thiện của chị là như thế đó. Phần sau tôi sẽ kể gì đây, cũng là do các đồng tu nêu ra, hỏi cách tu của chị ấy thế nào?

Phần trên đã có nói rồi, đó là niệm Phật, 1 câu Phật hiệu niệm đến cùng, không có tuyệt chiêu nào khác, đó là nhất môn thâm nhập trường kỳ huân tu, không xen tạp, chỉ cần 4 chữ A Di Đà Phật.

Chị tôi nói: “Liên Trì đại sư bảo nếu muốn về nhà thì không cần khách sáo, 1 câu A Di Đà Phật là đủ”. Đó là người mà tôi tiếp xúc: 1 câu Phật hiệu, 1 đời thành Phật.

Chị rất ít khi đọc kinh, 1-2 năm nay mới nghe pháp thôi, chân của chị không tiện nên cũng không thể lạy, chỉ 1 câu A Di Đà Phật niệm cho thật tốt, không để ngoại cảnh chia phối.

Người khác khen cái này tốt cái kia tốt, chị cũng không động tâm, chính điểm này đáng cho chúng ta học tập.Tôi nhớ khi còn sống, tôi từng hỏi: “Sao chị lại diễn pháp còn sống mà vãng sanh?”.

Chị nói: “Bây giờ được nghe Lão Hòa Thượng thuyết pháp thật không dễ gì, ngài đã 86 tuổi rồi, ngài giảng kinh cho chúng ta bao nhiêu năm, mọi người vẫn chưa hiểu, phải làm thế nào đây, thôi thì để chị làm nhân chứng sống vậy”.

Chị nói muốn làm chứng cho 4 điều.

Điều 1: là làm chứng cho quyển hội tập kinh Vô Lượng Thọ của ngài Hạ Liên Cư, trong 9000 năm mạt pháp sau này, quyển kinh đây có thể thành tựu chúng sanh.

Điều 2: là làm chứng cho quyển “Đại Kinh Khoa Chú” của ngài Huỳnh Niệm Tổ.

Điều 3: là làm chứng cho lão pháp sư Tịnh Không nói quyển “Đại Kinh Giải diễn nghĩa”.

Điều 4: làm chứng cho pháp môn niệm Phật của Tịnh độ, 1 câu A Di Đà Phật có thể viên thành Phật đạo.

Đó là 5 ngày biểu pháp của chị, hoàn toàn có thể làm tròn không khuyết. Tôi nhớ tôi có viết 1 bức thư cho Sư Phụ, trong thư có 1 câu ngắn như vầy “cách biểu pháp của chị, trong 10.000 người cũng không tìm được 1 người, thật khó gặp được, thật là thù thắng!”.

Không phải bà ấy là chị tôi mà tôi nói vậy, tôi phải chịu trách nhiệm với chị, và cũng phải chịu trách nhiệm với chúng sanh, vì vậy tôi phải đem thật tướng của sự vãng sanh thù thắng này nói cho mọi người, đó là việc tôi phải làm.

Về việc vãng sanh của chị, hiện nay được nhắc rất nhiều, bây giờ chúng tôi đang làm thành đĩa, khi xem xong, quí vị sẽ rõ, tôi nghĩ chúng sanh nhất định sẽ được sự lợi ích.

Hôm nay tôi xin báo cáo với quí vị cách biểu pháp, cách tu hành, và con người của chị, mong rằng chúng ta nhận được sự lợi ích, hy vọng mỗi vị liên hữu sẽ học theo chị, lão thật niệm Phật, cầu sanh Tịnh Độ, tương lai vãng sanh về thế giới Tây Phương Cực Lạc, thân cận Phật A Di Đà, cám ơn quí vị!

A Di Đà Phật!

Đoạn nói chuyện của Cư Sĩ Lưu Tố Thanh
trước lúc vãng sanh

58:28- còn vài phút nữa thì tôi đi rồi.

58:36- bây giờ chư Phật Bồ Tát đang ở gần chúng ta

58:42- Tây Phương Tam Thánh đang đứng gần mặt trời

58:46- quí vị có thể thấy được

58:49- tí nữa trong không trung sẽ có sự biến hóa

59:00- khi đúng giờ, tôi sẽ mang theo vô lượng vô biên chúng sanh về nhà

59:11- có thấy vui không?

59:18- đây không phải là ý nguyện của riêng tôi, tự tôi cũng không thể tưởng tượng được

59:25- đều do Phật lực gia trì, Chư Phật Bồ Tát giao nhiệm vụ cho tôi.

59:30- Tôi vẫn còn nhiệm vụ mới, cho nên tôi phải trở về đó sớm hơn.

60:42- Pháp môn tịnh độ thù thắng, pháp môn tịnh độ cực thù thắng!

62:56- Tôi đã lên hoa sen, đang đứng gần bên Từ Phụ (Di Đà)

63:11- Cảm niệm công đức quí vị đã đến tiễn tôi, cám ơn (chắp tay lại cám ơn !)

63:28- (chắp tay nhắm mắt)

63:35- (nhắm mắt mỉm cười)

63:42- (buông tay)

66:18- (tay phải ra dấu OK)

69:30- (chắp tay búp sen)

71:39- (tay phải vẫy chào)

71:50- (vãng sanh) Bồ Tát đã về Cực Lạc, thị hiện mau chóng quay lại cõi Ta Bà)

72:50- (Bồ Tát đột nhiên mở mắt)

72:55- Tôi đã đến giờ đi rồi, đột nhiên lại quay về rồi

Lưu Tố Vân hỏi (còn lưu luyến việc gì sao?)

73:06- không phải tôi tôi lưu luyến

73:15- hình như có nhiệm vụ mới Lưu Tố Vân hỏi: vẫn chưa biểu diễn xong à?)

73:21- vẫn chưa biểu diễn xong, đến đúng giờ phải đi rồi(Lưu Tố Vân đáp : tôi biết , tôi biết)

73:29- trong chốc lát thì về rồi

Lưu Tố Vân (hiện tại đang đứng trên sàn diễn, để diễn 1 tiết mục, tiết mục của mỗi người đều khác nhau)

74:10- tôi đến giờ thì đi, trong chốc lát lại quay về, tôi bắt kịp cư sĩ Trương Vinh Chân, tôi bắt kịp Bồ Tát Văn Thù

81:52- Lưu Tố Vân nói:
Lúc trước chị có nói với tôi sẽ biểu diễn 2 pháp vãng sanh: 1 pháp chính và 1 pháp phụ. Pháp chính là còn sống mà tự tại vãng sanh. Pháp phụ là diễn cảnh chết trong sự đau khổ của lục đạo luân hồi.

Tôi hỏi chị tại vì sao mà phải biểu 2 pháp, chị nói diễn cho chúng sanh xem 2 pháp đối lập để họ có sự chọn lựa.

Kết quả là lúc 12g trưa chị biểu pháp còn sống tự tại vãng sanh, rất tiếc là biểu pháp thứ 2 (từ 12g trưa ngày 21 đến 8:30 sáng ngày 22) có chướng ngại, không cho quay phim, không cho niệm Phật (biểu pháp thứ nhất là vị liên hữu đã quay lén). Có liên hữu thắc mắc về ngày vãng sanh của chị, thật ra là ngày 21 hay 22, có người nói làm sao một người mà chết 2 lần.

Tôi xin trân trọng nói với quí vị, không phải là chết 2 lần, mà là biểu diễn 2 lần. Vì thế nói chị vãng sanh ngày 21 là không sai, nói ngày 22 cũng không sai, tôi thì tính ngày chị đã biết trước là 12g ngày 21.


(Video được tải lên bởi Thiện Hạnh)

- — TẢI VỀ — -

Clip 01Clip 02

(Cư Sĩ Lưu Tố Thanh)

Nguồn tin: Chùa Tản Viên - Tản Viên Sơn Quốc Tự

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây